... Tặng anh!
Anh bảo rằng Cỏ
chẳng thể có tim
Chẳng đủ cao để
vươn mình trong gió
Lá mỏng manh còn
thân thì bé nhỏ
Rễ chẳng đủ dài để
bám chặt đất sâu
Cỏ là loài cuộc đời
trôi rất mau
Và lụi tàn khi
mùa đông vừa đến
Sống chẳng đủ lâu
để giữ mình đúng hẹn
Thì làm sao có
tim để mà yêu?...
Nhưng anh biết
không? Cỏ yêu thật nhiểu
Cỏ cho đi, chẳng
cần mong được nhận
Chắt chiu hết
mình, toả hương thơm bất tận
Cỏ làm nên hương
vị của đồng quê…
Những đêm hè
trong gió mát triền đê
Ngồi ngắm trăng,
thả hồn theo gió
Và sung sướng ngả
mình trên thảm cỏ
Cỏ thật mềm, mơn
trớn, vuốt ve ta
Chung thuỷ, chân
tình, suốt đời chẳng rời xa
Dẫu khô cằn cỏ vẫn
ôm chặt đất
Đốt cháy mình bằng
tình yêu chân thật
Để mùa sau thuỷ
chung cỏ tái sinh
Yêu làm sao cây
lúa thảo quê mình
Chắt chiu suốt đời
làm nên hạt gạo dẻo
Cháy hết mình bằng
tình yêu trong trẻo
Thành cọng rơm
vàng vẫn làm nên một chất thơ
Tuy nhỏ bé nhưng
anh đâu thể ngờ
Tình yêu cỏ mênh
mông như mặt đất
Trái tim cỏ bao
la, chân thật
Nơi nào có cỏ
xanh
nơi ấy có tình yêu
Hương Thảo - 10/2005